Chương 3: Cậu hôn tớ một cái
Hệ thống chuẩn bị cho Sở Từ chỗ ở ngay tại trung tâm thành phố, căn phòng ở trên tầng cao, nhìn qua cửa sổ có thể thấy gần nửa hình ảnh thành phố về đêm, cũng có thể thấy một khoảng trắng của nhà thơ trên đỉnh đồi.
Bên cạnh là một con sông lớn, nó chảy dài chia thành phố làm hai, trên mặt sông còn có một cái bánh xe rất to.
Sở Từ đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng nhà thờ: [ Khoảng cách xa như vậy, quỷ hút máu kia vẫn thấy được ta hả? ]
Hệ thống khẳng định nói: [ Có thể. ]
Hắn có chút không ngờ tới, sau đó lùi lại mấy bước, kéo bức màn xuống: [ Thị lực của quỷ hút máu tốt như vậy sao? ]
[ Không phải tất cả, chỉ có mỗi y thôi. ] Hệ thống nói: [ Y là mạnh nhất, không có con quỷ hút máu nào có thể đánh thắng được y, y là vua của chúng quỷ hút máu. ]
Sở Từ cảm thán: [ Thật lợi hại. ]
[ Không chỉ là quỷ hút máu mạnh nhất, sự tàn bạo và sự chiếm hữu của y cũng vô cùng lớn. ] Hệ thống hữu nghị nhắc nhở nói: [ Y thật sự rất nguy hiểm, ngài nhất định phải chú ý. ]
[ Tui có thể giúp ngài chống lại công kích từ bên ngoài, nhưng lại không ngăn được hành động của mục tiêu nhiệm vụ, một khi bọn y muốn giết ngài, tui sẽ không thể cứu được. ]
[ Ngươi đã nói rằng ta sẽ không chết. ]
[ Đúng vậy, ngài sẽ không chết, nhưng sẽ xảy ra chuyện so với chết còn đáng sợ hơn. ]
[ Ừm, ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. ]
Sở Từ không hỏi lại, bắt đầu ngắm nghía căn phòng.
Hệ thống đúng là không có mắt thẩm mỹ, trong phòng ngoại trừ mấy đồ vật cần thiết cho cuộc sống còn lại đều không có gì.
Hắn hơi nhíu mày: “Ta không thích đồ vật màu tối.”
Hệ thống ngay lập tức đổi mọi thứ thành thành màu trắng
“Sàn nhà quá lạnh.”
Hắn vừa dứt lời, sàn nhà lạnh băng nhanh chóng được bao phủ bởi thảm lông.
“Hừm, ánh đèn không cần sáng như vậy.”
Ánh sáng trắng từ mọi loại đèn trong nhà nháy mắt trở nên vô cùng ấm áp.
“Rất tốt,” Sở Từ mỉm cười: “Ta sẽ thu hồi nhận xét lúc trước về ngươi.”
Hệ thống rụt rè mà nói: [ Cảm ơn ngài. ]
“Hiện tại ta muốn tắm rửa, ngươi không được nhìn lén.”
Hệ thống: [……]
Sở Từ mặc kệ nó có trả lời hay không, đi vào phòng tắm tắm rửa, một lúc sau hắn khoác một cái áo tắm đi ra, chân trần đạp lên trân thảm.
[ Chỉnh đèn tối một chút, ta muốn đi ngủ. ]
[ Đã rõ. ]
Trong phòng chậm rãi xuất hiện mùi hoa mộc hương thanh nhẹ quanh quẩn trong không khí, cảm thấy Sở Từ đã chìm vào giấc ngủ, hệ thống cũng tiến vào trạng thái chờ.
—
Ngày đầu tiên khai giảng của đại học Ôn Tư Đốn, toàn trước đều biết có người đẹp thần bí từ phương Đông chuyển đến năm 2 khoá Triết học.
Những người gặp được hắn giống như gặp được món ngon đều truyền tai nhau về vẻ đẹp của hắn, làm cho người khác càng tò mò, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn học sinh như thuỷ triều kéo đến phòng mà hắn đang ngồi.
Sở Từ bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, trên mặt cũng không thể hiện ra vẻ không vui, đôi mắt dài hơi cong, tràn đầy ý cười mà nói: “Các cậu có biết Ludwig không?”
Đám người yên lăng: “Tớ, tớ biết……”
“Vậy, có thể dẫn tôi đến chỗ cậu ấy không?” Sở Từ đứng lên, rũ mắt nhìn cô gái xinh đẹp cách hắn gần nhất , lại cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Mặt của cô gái lập tức trở nên đỏ bừng: “Không có gì!”
Cô dẫn theo Sở Từ đi tìm Ludwig, trên đường, cô nhịn không được có chút thất thần.
Hắn là người đẹp nhất mà cô từng gặp, vậy mà, vì sao không phải là cô…. Vì sao lại muốn đi tìm người khác….
Ghen tị thật, cô nghĩ như vậy, bước chân càng ngày càng chậm: “Tớ……”
Sở Từ nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm?”
Cô gái suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của bản thân, cứng đờ trả lời: “Không, không có gì đâu!”
Không xong rồi, tại sao cô lại có thể có ý tưởng đáng sợ như vậy? Giống như, giống như bị thứ gì đó mê hoặc….
Hắn đẹp như vậy, vốn dĩ không nên trở thành vật sở hữu của bất kỳ ai khác…… Hắn nên, được chúng sinh sung bái mới đúng.
A, hệ thống không ngờ, cô gái này lại ngăn cản nó dẫn đường.
Sở Từ quá mức xinh đẹp, giống như loài hoa nhu nhược mà mỹ lệ nhưng lại chứa đầy chất độc, quá dễ dàng thu hút sự yêu thích của người khác, mà nó chỉ cần dùng ít thủ đoạn, kích thích mặt trái cảm xúc của loài người, có thể dễ dàng biến sự yêu thích vặn vẹo thành sự chiếm hữu điên cuồng.
Vậy mà cô gái đang bị mê hoặc này chỉ trong một cái chớp mắt liền nhanh chóng tỉnh lại.
Vì sao nhỉ, hệ thống khó hiểu kiểm tra cô gái một lần, xác nhận cô chỉ là một người bình thường.
Mà sau khi nghe được tiếng lòng của cô gái, hệ thống càng ngày càng mờ mịt.
Nó không lý giải được, chỉ có thể lặng lẽ thu hồi tinh thần lực, tiếp tục làm bộ không có gì xảy, không dám cho Sở Từ biết nó đã làm gì.
Bằng không chờ đợi nó, trừ bỏ từ “phế vật” thì chắc chắn sẽ xuất hiện thêm từ “ngu xuẩn”.
Cô gái dẫn Sở Từ tìm thấy Ludwig: “Mỗi buổi một tuần, cậu ấy đều sẽ tới học khoá Thượng Thần.”
Sở Từ nhìn lướt qua bên trong phòng học, vẫn chưa đi vào: “Cảm ơn cậu.”
Cô gái xua tay: “Không có gì, tớ về học đây, tạm biệt nhé, chàng trai phương Đông xinh đẹp.”
Cô gái vừa đi, Sở Từ nhàn nhạt hỏi: [ Hệ thống, ngươi vừa làm gì đấy? ]
Hệ thống: [……]
Vậy mà cũng bị phát hiện?
Nó không dám giấu giếm, đành phải nói thật mọi việc, tiện thì giải vây cho bản thân: [ Tui sẽ không làm tổn thương đến tinh thần của cổ, chỉ là muốn thử nghiệm một chút. ]
Sở Từ khinh bỉ cười một tiếng, không nói gì, hệ thống cũng có thể từ thái độ của ký chủ biết được suy nghĩ của hắn.
Quả nhiên vẫn là một tên phế vật, là phế vật ngu xuẩn.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được hỏi: [ Làm sao ngài biết được vậy? ]
Rõ ràng nó làm “Thiên Y vô phùng*”, ngay cả bản thân cô gái cũng không nhận ra.
(*) Thiên Y vô phùng ( 天衣无缝: tiānyīwúfèng ) hay còn được hiểu là “Áo trời không kẽ hở”, có thể hiểu đơn giản là làm việc nghiêm ngặt, không có bất kỳ sai sót nào.
[ Trực giác đó. ]
Trong nháy mắt, cảm xúc và suy nghĩ cô gái kia dành cho hắn giống hệt những người có ý đồ muốn nhốt hắn lại.
Hệ thống khách quan bình luận: [ Trực giác của ngài thật đáng sợ. ]
[ Ngươi quá khen rồi. ]
Sở Từ thất thần trả lời một câu, quay người nhìn về chỗ bạn nhỏ quỷ hút máu đang ngồi.
Học sinh trong phòng học không nhiểu cũng không ít, nhưng hắn liếc mắt một cái có thể nhận ra ai là quỷ hút máu.
Mái tóc vàng kim, đôi mắt màu hổ phách, khí chất lạnh băng quá mức làm người nào cũng phải tránh xa.
Sở Từ đi vào, học sinh trong phòng học đều nhìn người lạ đang đi đến bên cạnh quỷ hút máu bằng ánh mắt kinh ngạc, sau khi lại gần, hắn cười tủm tỉm nói: “Chào cậu.”
Lông mi Ludwig thoáng run rẩy.
Y có thể nghe thấy, cái loại hơi thở của máu ngọt lành giấu ở dưới làn da, nhàn nhạt như ẩn như hiện, lại so với mới khi gặp máu trực tiếp chảy xuôi ra càng thêm hấp dẫn.
Quỷ hút máu khát vọng máu tươi là một loại bản năng, hắn không tự giác nhẹ cuộn đầu ngón tay, hầu kết khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Bản năng cũng giống như một loại khát vọng, y không muốn lại gần Sở Từ, người này thoạt nhìn như vừa sinh ra đã là con cưng của trời, quang huy lỗng lẫy, nhưng hắn lại phát ra hơi thở nguy hiểm, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Là cảm giác nguy hiểm vô cùng khủng bố.
Sở Từ giống như không cảm nhận được ý tứ đừng đến gần tôi của quỷ hút máu, vẫn nở nụ cười như cũ, chậm rãi nói: “Khi người khác chào hỏi thì phải chào lại mới đúng chứ, như vậy mới là lễ phép.”
Ludwig nhấp môi, cứng đờ mà trả lời: “Xin chào.”
“Tôi tên là Sở Từ, còn cậu, cậu tên gì?”
Quỷ hút máu do dự vài giây, không tình nguyện mà nói: “Ludwig.”
“Ừm, Ludwig, tôi có thể ngồi đây cùng cậu nghe giảng không?”
Ludwig thẳng thắn nói: “Không thể.”
Sở Từ xoay người, đi đến ngay cạnh y, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra chút áp bách: “Hửm?”
Đột nhiên khoảng cách bị thu hẹp lại làm Ludwig có chút không biết làm sao.
Khoảng cách ngày một gần, hơi thở mang mùi máu ấy cũng càng thêm rõ ràng, phảng phất giống như xiềng xích lạnh băng siết chặt y, làm y không thể hô hấp.
Bạn nhỏ quỷ hút máu đáng thương trước nay chưa từng phải chịu qua loại tra tấn này, đồng tử lại giống như con mèo, dựng thành một đường thẳng tắp.
Sở Từ tăng thêm ngữ khí, mặt vô biểu tình làm người khác không dám nhìn thẳng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trước mắt càng thêm dụ người: “Rốt cuộc là có hay không?”
Ludwig: “……”
Đầu lưỡi hắn giật giật, cảm giác được răng nanh bén nhọn đang chậm rãi lộ ra, không khỏi tức giận nói: “Tùy cậu.”
Sở Từ quay trở về chỗ cũ, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ừm, coi như là cậu đã đáp ứng rồi.”
Quỷ hút máu cường đại nhất này, ngoài ý muốn thật dễ làm người khác muốn bắt nạt.
Quá ngoan, vừa ngoan lại đáng yêu, vị Cha xứ kia rốt cuộc đã dạy y những gì mà có thể giáo dục ra một con quỷ hút máu ngoan như vậy.
Tuy rằng nói muốn ngồi cùng Ludwig để nghe giảng bài, chẳng qua vừa ngồi được vài phút, Sở Từ liền cảm thấy vô vị mà ngủ rồi.
Ludwig nhìn hắn một cái, khó khăn có được một lần thất thần.
Khi người này ngủ, cảm giác nguy hiểm kia liền biến mất, thoạt nhìn mỹ lẹ mà vô hại.
Còn yếu ớt.
Cổ trắng ngần, tựa hồ chỉ nhẹ nhàng bẻ một cái cũng có thể đứt rời.
Tiếng hít thở cũng thật nhẹ, nếu trong hoàn cành này thì loài người cũng không thể nghe thấy, nhưng y lại có thể nghe được rõ ràng, tiếng hít thở và tiếng tim đập của hắn, như khúc nhạc đơn điệu nào đó, ngân vang nhảy nhót ở bên tai y.
Ý thức được bản thân vậy mà lại quan tâm đến tiếng tim đập của hắn, Ludwig cứng đờ một chút.
Rõ ràng là muốn rời xa tồn tại nguy hiểm này, nhưng y vẫn như cũ không tự giác mà bị hắn hấp dẫn lực chú ý.
Ludwig siết chặt bút máy trong tay, lại không cẩn thận dùng quá sức, thân bút thẳng tắp liền bị biến dạng.
“……”
Y ảo não nhăn mi, phục hồi nguyên dạng cho cây bút máy, cưỡng ép chính mình tỉnh táo, cố gắng không chú ý tới Sở Từ.
—
Khi một tiết học dài dằng dặc sắp kết thúc, Sở Từ mở to mắt ngồi dậy, lười nhác chống cằm, nhìn quỷ hút máu đang nghiêm túc làm bài.
Cho dù hắn không lên tiếng quấy rầy, bạn nhỏ quỷ hút máu vẫn như cũ không chịu khống chế mà trở nên cứng đờ, bàn tay xinh đẹp như hoa đang viết gì đều viết sai.
Mắt thấy y viết một chữ “t” kéo dài đến tận đẩu tận đâu, Sở Từ ở trong lòng thở dài nói: [ Cậu ấy tại sao lại sợ ta như vậy, ta lớn lên rất xấu sao? ]
Hệ thống: [ Ngài đối với y mà nói, là một tồn tại rất nguy hiểm. ]
[ Cũng đúng, rốt cuộc cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần. ]
Chờ đến khi thầy giáo tuyên bố tan học, Sở Từ không đợi người khác rời đi, quang minh chính đại dồn quỷ hút máu vào một góc.
Ludwig ngày thường đều ngồi ở vị trí gần cửa sổ, y thích vị trí này, nhưng mà lúc này, vị trí mà y yêu thích lại biến thành gông cùm xiềng xích giam giữ y.
Sở Từ một tay đỡ lấy ghế ngồi của y, vừa vặn ngăn lại đường ra của Ludwig, Ludwig tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, cả người đều trở nên ngây dại.
“Cậu……”
“Hửm?” Sở Từ hơi cúi người, qua loa đánh giá y một lát, không vội không chậm mà nói: “Theo tớ cảm giác được thì, cậu giống như là đang sợ tớ sao?”
Phía sau lưng Ludwig kề sát vách tường, không dám tiếp xúc thân thể với hắn dù chỉ là một cái chạm nhẹ.
Y sợ một khi đụng vào, y sẽ không áp chế được bản năng của quỷ hút máu, lập tức cắn xuyên cần cổ trắng nón ấy.
Vậy mà y vẫn không dám, hơi thở máu tuyệt mỹ đang luẩn quẩn trong không khí, y căng chặt thân thể, giống một con thú không còn đường lui, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Sở Từ.
“Tôi không sợ cậu.”
Mà chỉ là, không dám lại gần cậu.
“Phải không nhỉ,” Sở Từ hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài chạm vào sườn mặt của bản thân, ý vị thâm trường mà cười: “Không phải phương Tây vẫn có phong tục là hôn môi nếu muốn bày tỏ thành ý à, cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ tin là cậu không còn sợ tớ nữa.”
Ludwig: “……”
Hai người bọn họ giằng co trong một thời gian dài, trong phòng học mọi người đã đi từ lâu, Ludwig nhìn phòng học trống rỗng, rồi lại nhìn Sở Từ cẩn thận mà ngừng thở, ngày càng lại gần như muốn hôn môi y.
Chính là càng tới gần, bản năng của quỷ hút máu càng sôi trào, cuối cùng, hắn ngừng ở một khoảng cách rất gần rồi bất động.
Khoảng cách này thật sự rất gần, gần đến nỗi y có thể nghe thấy tiếng từng mạch máu đang lưu chuyển của người đối diện.
Ludwig như vừa ở trong mộng tỉnh lại, y mở to mắt, đột nhiền lùi ra phía sau rồi đẩy cửa sổ nhảy xuống.
Sở Từ dừng một chút, cười ra tiếng nói: [ Đáng yêu quá. ]
Hệ thống: [……]
Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy được cảm xúc vui sướng chân chính của Sở Từ, chuyện này đối với nó là chuyện tốt, nhưng không biết vì sao, vẫn nên thắp cho quỷ hút máu kia một ngọn nến trước đã.
Chương trước | Chương sau